Chúa Nhật Lễ Lá Năm B


CHÚA NHẬT LỄ LÁ NĂM B

Ngày 24/3/2024

 

CHẦU THÁNH THỂ

Giaso xứ Xuân Thạnh

GIÁO HUẤN SỐ 17

TRONG ÁNH SÁNG CỦA TÔN SƯ

“Phúc cho những ai bị bách hại vì lẽ công chính, vì Nước Trời là của họ” (tiếp theo)   

“Để sống Tin Mừng, chúng ta không thể kỳ vọng rằng mọi sự sẽ dễ dàng, vì sự ham hố quyền lực và những lợi ích thế gian thường cản lối chúng ta. Thánh Gioan Phaolô II ghi nhận rằng “một xã hội bị rối loạn nếu các hình thức tổ chức xã hội, sản xuất và tiêu thụ của nó làm cho khó khăn hơn việc hiến thân và vun đắp mối liên đới giữa người với người”. Trong một xã hội như thế, chính trị, truyền thông đại chúng và các cơ chế kinh tế, văn hóa và ngay cả tôn giáo trở nên quá rối loạn đến nỗi hóa thành một cản ngại cho sự phát triển xã hội và nhân văn đích thực. Kết quả là không dễ sống triệt để Các Mối Phúc; mọi cố gắng sống như vậy sẽ bị nhìn một cách tiêu cực, bị nghi ngờ và chế giễu”. (Tông huấn Hãy Vui mừng Hoan hỉ, số 91).

 

PHỤNG VỤ LỜI CHÚA

(Is 50, 4-7; Pl 2, 6-11; Mc 14,1 – 15,47)

 Bài Ðọc I: Is 50, 4-7

“Tôi đã không giấu mặt mũi tránh những lời nhạo cười, nhưng tôi biết tôi sẽ không phải hổ thẹn”.

(Bài ca thứ ba về Người Tôi Tớ Chúa)

Trích sách Tiên tri I-sai-a.

Chúa đã ban cho tôi miệng lưỡi đã được huấn luyện, để tôi biết dùng lời nói nâng đỡ kẻ nhọc nhằn. Mỗi sáng Người đánh thức tôi, Người thức tỉnh tai tôi, để nghe lời Người giáo huấn. Thiên Chúa đã mở tai tôi, mà tôi không cưỡng lại và cũng chẳng thối lui. Tôi đã đưa lưng cho kẻ đánh tôi, đã đưa má cho kẻ giật râu; tôi đã không che giấu mặt mũi, tránh những lời nhạo cười và những người phỉ nhổ tôi. Vì Chúa nâng đỡ tôi, nên tôi không phải hổ thẹn; nên tôi trơ mặt chai như đá, tôi biết tôi sẽ không phải hổ thẹn.

Ðó là lời Chúa.

Ðáp Ca: Tv 21, 8-9. 17-18a. 19-20. 23-24

Ðáp: Ôi Thiên Chúa! Ôi Thiên Chúa! sao Chúa đã bỏ con?

Xướng: Bao người thấy con đều mỉa mai con, họ bĩu môi, họ lắc đầu: “Hắn tin cậy Chúa, xin Ngài cứu hắn, xin Ngài giải gỡ hắn, nếu Ngài yêu thương”.

Xướng: Ðứng quanh con là đàn ưng khuyển, một lũ côn đồ bao bọc lấy con. Chân tay con chúng đều chọc thủng, con có thể đếm được mọi đốt xương con.

Xướng: Phần chúng thì nhìn xem con và vui vẻ, đem y phục của con chia sẻ với nhau, còn tấm áo dài, thì chúng rút thăm… Phần Ngài, lạy Chúa, xin chớ đứng xa con, ôi Ðấng phù trợ con, xin kíp ra tay nâng đỡ.

Xướng: Con sẽ tường thuật danh Chúa cho các anh em, giữa nơi công hội, con sẽ ngợi khen Người. “Chư quân là người tôn sợ Chúa, xin hãy ca khen Chúa, toàn thể miêu duệ nhà Gia-cóp, hãy chúc tụng Người, hãy tôn sợ Người, hết thảy dòng giống Ít-ra-en!”

 

Bài Ðọc II: Pl 2, 6-11

“Người đã tự hạ mình; vì thế Thiên Chúa đã tôn vinh Người”.

Trích thư Thánh Phao-lô Tông đồ gửi tín hữu Phi-líp-phê.

Chúa Giê-su Ki-tô, tuy là {thân phận} Thiên Chúa, đã không nghĩ phải giành cho được ngang hàng với Thiên Chúa; trái lại, Người huỷ bỏ chính mình mà nhận lấy thân phận tôi đòi, đã trở nên giống như loài người, với cách thức bề ngoài như một người phàm. Người đã tự hạ mình mà vâng lời cho đến chết, và chết trên thập giá. Vì thế, Thiên Chúa đã tôn vinh Người, và ban cho Người một danh hiệu vượt trên mọi danh hiệu, để khi nghe tên Giê-su, mọi loài trên trời dưới đất và trong địa ngục phải quỳ gối xuống, và mọi miệng lưỡi phải tuyên xưng Ðức Giê-su Ki-tô là Chúa để Thiên Chúa Cha được vinh quang.

Ðó là lời Chúa.

Câu Xướng Trước Phúc Âm: Pl 2, 8-9

Chúa Kitô vì chúng ta, đã vâng lời cho đến chết, và chết trên thập giá. Vì thế, Thiên Chúa đã tôn vinh Người, và ban cho Người một danh hiệu vượt trên mọi danh hiệu.

Tin mừng: Mc 14,1-14,47

Tin Mừng Chúa Giê-su Ki-tô theo Thánh Mac-cô

Hai ngày trước lễ Vượt Qua và lễ Bánh Không Men, các thượng tế và kinh sư bàn mưu tính kế bắt Đức Giê-su để giết Người; 2 vì họ nói: “Đừng làm vào chính ngày lễ, kẻo dân chúng náo động.”

3 Lúc đó, Đức Giê-su đang ở làng Bê-ta-ni-a, tại nhà ông Si-môn, người từng mắc bệnh phong. Giữa lúc Người dùng bữa, có một người phụ nữ đến, mang theo một bình bạch ngọc đựng dầu thơm cam tùng nguyên chất thứ đắt tiền. Cô đập ra, đổ dầu thơm trên đầu Người.

4 Có vài người lấy làm bực tức, nói với nhau: “Phí dầu thơm như thế để làm gì ? 5 Dầu đó có thể đem bán lấy trên ba trăm quan tiền mà bố thí cho người nghèo.” Rồi họ gắt gỏng với cô.

6 Nhưng Đức Giê-su bảo họ: “Cứ để cho cô làm. Sao lại muốn gây chuyện ? Cô ấy vừa làm cho tôi một việc nghĩa. 7 Người nghèo thì lúc nào các ông chẳng có bên cạnh mình, các ông muốn làm phúc cho họ bao giờ mà chẳng được! Còn tôi, các ông chẳng có mãi đâu!

8 Điều gì làm được thì cô đã làm: cô đã lấy dầu thơm ướp xác tôi, để chuẩn bị ngày mai táng. 9 Tôi bảo thật các ông: Hễ Tin Mừng được loan báo đến đâu trong khắp thiên hạ, thì nơi đó việc cô vừa làm cũng sẽ được kể lại để nhớ tới cô.”

10 Giu-đa Ít-ca-ri-ốt, một người trong Nhóm Mười Hai, đi gặp các thượng tế để nộp Người cho họ. 11 Nghe hắn nói, họ rất mừng và hứa cho tiền. Giu-đa liền tìm cách nộp Người sao cho tiện.

12 Ngày thứ nhất trong tuần Bánh Không Men, là ngày sát tế chiên Vượt Qua, các môn đệ thưa với Đức Giê-su: “Thầy muốn chúng con đi dọn cho Thầy ăn lễ Vượt Qua ở đâu ?”

13 Người sai hai môn đệ đi, và dặn họ: “Các anh đi vào thành, và sẽ có một người mang vò nước đón gặp các anh. Cứ đi theo người đó. 14 Người đó vào nhà nào, các anh hãy thưa với chủ nhà: Thầy nhắn: ‘Thầy sẽ ăn lễ Vượt Qua với các môn đệ ở phòng nào ?’

15 Và ông ấy sẽ chỉ cho các anh một phòng rộng rãi trên lầu, đã được chuẩn bị sẵn sàng: và ở đó, các anh hãy dọn tiệc cho chúng ta.”

16 Hai môn đệ ra đi. Vào đến thành, các ông thấy mọi sự y như Người đã nói. Và các ông dọn tiệc Vượt Qua.

17 Chiều đến, Đức Giê-su và Nhóm Mười Hai cùng tới. 18 Đang khi dùng bữa, Người nói: “Thầy bảo thật anh em, có người trong anh em sẽ nộp Thầy, mà lại là người đang cùng ăn với Thầy.”

19 Các môn đệ đâm ra buồn rầu, và lần lượt hỏi Người: “Chẳng lẽ con sao ?” 20 Người đáp: “Chính là một trong Nhóm Mười Hai đây, mà là người chấm chung một đĩa với Thầy.

21 Đã hẳn, Con Người ra đi theo như lời đã chép về Người. Nhưng khốn cho kẻ nào nộp Con Người: thà kẻ đó đừng sinh ra thì hơn!”

22 Cũng đang bữa ăn, Đức Giê-su cầm lấy bánh, dâng lời chúc tụng, rồi bẻ ra, trao cho các ông và nói: “Anh em hãy cầm lấy, đây là mình Thầy.”

23 Và Người cầm chén rượu, dâng lời tạ ơn, rồi trao cho các ông, và tất cả đều uống chén này. 24 Người bảo các ông: “Đây là máu Thầy, máu Giao Ước, đổ ra vì muôn người.

25 Thầy bảo thật anh em: chẳng bao giờ Thầy còn uống sản phẩm của cây nho nữa, cho đến ngày Thầy uống thứ rượu mới trong Nước Thiên Chúa.”

26 Hát thánh vịnh xong, Đức Giê-su và các môn đệ ra núi Ô-liu. 27 Đức Giê-su nói với các ông: “Tất cả anh em sẽ vấp ngã, vì Kinh Thánh đã chép: Ta sẽ đánh người chăn chiên, và chiên sẽ tan tác.

28 Nhưng sau khi trỗi dậy, Thầy sẽ đến Ga-li-lê trước anh em.” 29 Ông Phê-rô liền thưa: “Dầu tất cả có vấp ngã đi nữa, thì con cũng nhất định là không.”

30 Đức Giê-su nói với ông: “Thầy bảo thật anh: hôm nay, nội đêm nay, gà chưa kịp gáy hai lần, thì chính anh, anh đã chối Thầy đến ba lần.” 31 Nhưng ông Phê-rô lại nói quả quyết hơn: “Dầu có phải chết với Thầy, con cũng không chối Thầy.” Tất cả các môn đệ cũng đều nói như vậy.

32 Sau đó, Đức Giê-su và các môn đệ đến một thửa đất gọi là Ghết-sê-ma-ni. Người nói với các ông: “Anh em ngồi lại đây, trong khi Thầy cầu nguyện.” 33 Rồi Người đem các ông Phê-rô, Gia-cô-bê và Gio-an đi theo. Người bắt đầu cảm thấy hãi hùng xao xuyến.

34 Người nói với các ông: “Tâm hồn Thầy buồn đến chết được. Anh em ở lại đây mà canh thức.” 35 Người đi xa hơn một chút, sấp mình xuống đất mà cầu xin cho mình khỏi phải qua giờ ấy, nếu có thể được.

36 Người nói: “Áp-ba, Cha ơi, Cha làm được mọi sự, xin cất chén này xa con. Nhưng xin đừng làm điều con muốn, mà làm điều Cha muốn.”

37 Rồi Người trở lại, thấy các môn đệ đang ngủ, liền nói với ông Phê-rô: “Si-môn, anh ngủ à ? Anh không thức nổi một giờ sao ? 38 Anh em hãy canh thức và cầu nguyện kẻo sa chước cám dỗ. Vì tinh thần thì hăng hái, nhưng thể xác lại yếu đuối.”

39 Người lại đi cầu nguyện, kêu xin như lần trước. 40 Rồi Người trở lại, thấy các môn đệ vẫn ngủ, vì mắt họ nặng trĩu. Các ông chẳng biết trả lời làm sao với Người.

41 Lần thứ ba, Người trở lại và bảo các ông: “Lúc này mà còn ngủ, còn nghỉ sao ? Thôi, đủ rồi. Giờ đã điểm. Này Con Người bị nộp vào tay phường tội lỗi. 42 Đứng dậy, ta đi nào! Kìa kẻ nộp Thầy đã tới!”

43 Ngay lúc đó, khi Người còn đang nói, thì Giu-đa, một người trong Nhóm Mười Hai, xuất hiện. Cùng đi với hắn, có một đám đông mang gươm giáo gậy gộc. Họ được các thượng tế, kinh sư và kỳ mục sai đến.

44 Kẻ nộp Đức Giê-su đã cho họ một ám hiệu, hắn dặn rằng: “Tôi hôn ai thì chính là người đó. Các anh bắt lấy và điệu đi cho cẩn thận.” 45 Vừa tới, Giu-đa tiến lại gần Người và nói: “Thưa Thầy!”, rồi hôn Người. 46 Họ liền tra tay bắt Người.

47 Nhưng một trong những kẻ đang có mặt tại đó tuốt gươm ra, chém phải tên đầy tớ của thượng tế, làm nó đứt tai.

Đó là Lời Chúa.

SUY NIỆM I

VỤ ÁN BARABA VÀ CHÚA GIÊSU

Lm. Giuse Nguyễn Quốc Quang

Trong Bài Thương Khó, Thánh Máccô viết: “Vì muốn chiều lòng đám đông, ông Phi-la-tô phóng thích tên Ba-ra-ba, truyền đánh đòn Đức Giê-su, rồi trao Người cho họ đóng đinh vào thập giá”. Vậy Baraba là ai? Theo Thánh Mátthêu: Baraba là một phạm nhân khét tiếng (Mt 27,16), thánh Máccô lại cho rằng Baraba là một tên phiến loạn (Mc 15,7) và thánh Gioan gọi là một tên trộm cướp (Ga 18,40). Từ những chứng cứ trên, ta có thể nói rằng rằng Baraba là một phạm nhân chính trị, một chiến sĩ tham gia vào cuộc chiến dành độc lập cho dân tộc Israel và có lẽ đã giết chết nhiều quân Rôma trong một cuộc nổi dậy. Vì thế bị quân Rôma bắt giữ và lên án. Hiểu như thế thì Baraba là biểu tượng giải phóng dân tộc bằng đường lối quen thuộc, đó là đường lối của bạo lực và gươm giáo. Và như vậy, khi người Do Thái đòi thả Baraba mà đóng đinh Giêsu là họ đã phủ nhận niềm hy vọng về Nước Trời mà Đức Giêsu loan báo là tình thương, phục vụ và tha thứ để rồi đặt tất cả mọi cư xử bằng bạo lực.

Vụ án đó hôm nay vẫn diễn ra trong tâm hồn chúng ta, Chúa Giêsu mời gọi chúng ta cùng đi với Người trên nẻo tình thương và những giá trị Tin Mừng, nhưng có những lúc chúng ta thấy nẻo đướng ấy xa xôi quá, những thực tại xã hội này rất gần gũi và hấp dẫn nhiều vì thế đã nhiều lần chúng ta chối Chúa Giêsu và đòi đóng đinh giá trị Tin Mừng, cho nên chúng ta buông mình cho những đam mê tội lỗi. Cụ thể, xã hội này mà Chúa còn bảo thật thà, xã hội này mà Chúa bảo chớ gian dối, hay xã hội này mà Chúa cấm phá thai… Những thứ này ai ai cũng làm được mà, tại sao người Công giáo lại không?!

Lạy Chúa Giêsu, xin tha lỗi cho chúng con bởi vì tuy mang danh Kitô hữu nhưng có lúc đã phủ nhận những gì Ngài loan báo, xin cho chúng con được lớn lên trong niềm xác tín rằng: đường thập giá, đường Chúa đi là đường hy vọng bình an và đầy tình thương.

Lạy Chúa Giêsu, xin tha lỗi cho chúng con vì con hèn nhát lắm, xin cho chúng con một tâm hồn đại độ biết cho đi mà không cần tính toán, biết chiến đấu mà không ngại thương đau, biết làm việc mà không tìm an nghỉ, biết tiêu hao chính mình cho tha nhân mà không đợi một phần thưởng nào khác hơn là chính Chúa vì Chúa là hy vọng của chúng con.

Lạy Chúa Giêsu, xin tha lỗi cho chúng con vì chúng con ích kỷ lắm, trên cây thập giá này, Chúa đã đi cho đến tận cùng nẻo đường của một Thiên Chúa muốn hủy mình ra không để thánh ý của Cha và hạnh phúc của nhân loại trở thành tất cả lẽ sống của đời Chúa. Xin Chúa dạy cho chúng con cũng được chia sẻ thập giá của Chúa bằng cách mỗi ngày chúng con biết ra khỏi chính mình con để mở lòng ra với Thiên Chúa và với anh chị em con qua việc yêu thương, phục vụ và tha thứ. Amen.

SUY NIỆM II

TRUNG THÀNH THEO CHÚA TRÊN CON ĐƯỜNG THÁNH GIÁ

(Hội An 24/3/2024)

Lm. Giuse Nguyễn Văn Thú

            Hôm nay Hội Thánh khởi đầu tuần thánh, tuần cử hành những biến cố đỉnh điểm trong cuộc khổ hình và hướng đến cuộc sống lại của Chúa Giê-su, thời điểm Chúa Giê-su hoàn thành lời hứa cứu độ của Chúa Cha dành cho nhân loại. Tuần thánh được khởi đầu với Chúa Nhật lễ Lá, gợi nhớ trong chúng ta ngày Chúa Nhật Lễ Lá 1984, ngày thánh giáo hoàng Gioan Phaolô II khai sinh ngày Quốc Tế Giới Trẻ, trong đó ngài đã trao thánh giá cho giới trẻ và mời gọi họ mang thánh giá đi khắp thế giới, như dấu chỉ tình yêu của Chúa Giê-su dành cho toàn thể thế giới. Cử chỉ trao thánh giá giúp chúng ta nhận ra ý nghĩa của phụng vụ lễ Lá, là bước theo Chúa Giê-su đi vào con đường thánh giá.

  1. Lễ Lá là bước khởi đầu con đường thánh giá của Chúa

            Chúa Giê-su khởi đầu con đường thánh giá với hành trình hướng về thành thánh Giêrusalem. Đám đông dân chúng hiểu rõ Chúa Giê-su là vua của họ đang tiến về thành đô vua Đa-vít, như lời ngôn sứ Zacaria đã báo trước: “Hỡi thiếu nữ Giê-ru-sa-lem, hãy vui sướng reo hò! Vì kìa Đức Vua của ngươi đang đến với ngươi: Người là Đấng Chính Trực, Đấng Toàn Thắng, khiêm tốn ngồi trên lưng lừa, một con lừa con vẫn còn theo mẹ” (Dcr 9,9). Họ trải áo xuống đường và tung hô vua Giê-su, vị vua khiêm tốn ngồi trên lưng lừa. Nhưng họ cần được Chúa mạc khải cho biết, Ngài là vị vua luôn vâng lệnh Chúa Cha, vị vua khiêm tốn và vâng lời Chúa Cha cho đến chết và chết trên thánh giá. Chúa Giê-su biết đây là giờ Ngài được vinh quang trong Chúa Cha, chứ không phải vinh quang giữa thế gian. Bước đầu đi vào thành Giêrusalem là bước đầu đi vào con đường thánh giá để chịu chết mang lại ơn cứu độ cho những ai tin vào Ngài.

  1. Những nhóm người theo Chúa trên đường thánh giá

            Đám đông đi theo Chúa vào thành Giêrusalem hôm ấy gồm những ai? Có ai hiểu được con đường Chúa đi không?

            Có đám đông đi theo reo hò, hân hoan cởi áo và phất cành lá tung hô Chúa. Đám đông này cũng đi theo Chúa đến dưới chân thánh giá. Nhìn bên ngoài, họ là đoàn người đi theo Chúa, nhưng họ đi theo Chúa không chỉ tung hô Chúa, mà còn là đám đông giơ tay kết án Chúa: “Đóng đinh nó vào thập giá!” và hiếu kỳ theo Chúa đến cùng để xem kết quả lời kết án của họ dành cho Chúa. Họ đi theo Chúa mà vẫn nuôi dưỡng lòng chống đối Chúa, hả hê vì đóng đinh Chúa vào thánh giá và không còn phải nghe những lời Chúa dạy. Bạn có là người đi theo Chúa như đám đông này không? Họ đi theo Chúa mà lòng muốn loại trừ Chúa khỏi thế giới và khỏi cuộc đời của họ.

            Có những người đi theo Chúa nhưng chỉ nửa đường, không trung thành đi đến nơi. Các môn đệ Chúa đi theo Chúa trên đường thánh giá, giữa đường người thì bán Chúa, người thì chối Chúa, người thì sợ hãi bỏ cuộc, chỉ còn một mình môn đệ Gioan ở dưới chân thánh giá. Họ tưởng chỉ ước mơ theo Chúa là đủ, mà quên đòi hỏi của con đường thánh giá là bước theo Chúa đến cùng và say mê Chúa Giê-su thánh giá.

            Có một nhóm người theo Chúa lý tưởng, rất mẫu mực, đó là Mẹ Maria, thánh Gioan và các phụ nữ. Họ theo Chúa trên con đường thánh giá với lòng yêu mến chân thành, vì nhận ra Chúa đang chịu khổ hình vì nhân loại và vì họ. Họ đầy xác tín Chúa là Con Thiên Chúa và tin rằng Chúa sẽ ban cho họ sự sống đời đời từ thánh giá. Họ theo Chúa với lòng tin và lòng mến Chúa trên hết mọi sự.

  1. Trung thành theo Chúa với lòng mến yêu

            Khi lướt qua những nhóm người theo con đường thánh giá của Chúa, có lẽ ai nấy trong chúng ta vừa nhận ra gương mặt của mình trong đám đông, đồng thời ước mong nhập vào nhóm của Mẹ Maria để chân thành theo Chúa đến cùng. Không chỉ đi theo Chúa đến đỉnh đồi Can-vê, mà còn yêu mến Chúa Giê-su thánh giá và gắn bó cuộc đời mình vào thánh giá.

            Vì thế, Đức Phanxicô khuyên nhủ mọi người hãy nhìn lên thánh giá, ngay cả thánh giá trong nhà của mình, để thưa với Đấng chịu đóng đinh: “Lạy Chúa, Chúa yêu thương con biết bao và Chúa cho con đáng giá biết bao!” Nhìn vào Chúa để trở lại với Chúa và trọn tình yêu mến Chúa. Nhìn vào Chúa để thấy những thánh giá trong gia đình và theo chân Chúa vác thánh giá. Nhìn vào Chúa để thấy Chúa yêu thương Hội Thánh, yêu thương giáo xứ, yêu thương mỗi chúng ta và đang mong chờ chúng ta thật lòng yêu mến Chúa như Chúa yêu thương chúng ta đến cùng. Ước gì tuần thánh này làm gia tăng trong chúng ta lòng yêu mến Chúa Giê-su thánh giá và chúng ta quyết tâm từ bỏ tội lỗi để làm nhẹ gánh nặng thánh giá Chúa chịu.

            Lạy Chúa, xin cho chúng con trung thành theo Chúa đi con đường thánh giá, vì đó là con đường Chúa đi làm trọn thánh ý Chúa Cha.

SUY NIỆM III

NÉT BI ĐÁT CỦA CUỘC KHẢI HOÀN

Lm. Giuse Nguyễn Cao Luật. OP

Ðể sửa soạn vào thành, Ðức Giêsu sai hai môn đệ đến ngôi làng trước mặt để mượn tạm con lừa  Có lẽ không nơi nào cho thấy sự mâu thuẫn như trong biến cố này: một bên là Thiên Chúa uy quyền, một bên là “tính con người”  Cả hai đều thể hiện trong con người Ðức Giêsu  Ðó là sự pha trộn giữa quyền năng Thiên Chúa và sự lệ thuộc, giữa giàu sang và bần cùng  Và đó cũng là hiệu quả của mầu nhiệm nhập thể

Vì lòng yêu thương con người, Ðấng vốn giàu có đã trở nên khó nghèo, để con người được giàu có  Trong cuộc đời, có lần Ðức Giêsu đã mượn chiếc thuyền của dân chài làm chỗ đứng giảng dạy; lần khác Người đã mượn hai cái bánh và năm con cá của cậu bé vô danh để làm phép lạ nuôi cả đám đông; sau này, khi trút hơi thở cuối cùng, Ðức Giêsu còn mượn tạm ngôi mộ để gửi tấm thân trong khi đợi ngày sống lại vinh hiển

Vẫn có những chuyện bi đát như thế trong cuộc đời Ðức

Giêsu, Con Thiên Chúa làm người  Nhưng chưa hết

Hãy bảo thiếu nữ Xion  Kìa Ðức Vua đến với ngươi  khiêm tốn ngồi trên lưng lừa 

lưng lừa con là con của thú vật chở đồ  (Mt 21,5)

Thời đó, các vị hoàng đế thường ngồi trên chiến mã, oai hùng tiến vào thành phố  Ngược lại, ở đây, Ðấng khải hoàn khiêm tốn ngồi trên lưng lừa con  Nếu Philatô có dịp đứng quan sát cảnh này, hẳn ông phải bật cười vì tính cách khôi hài của con người tự xưng là Vua  Con người ấy đang ngồi trên lưng một con vật biểu tượng của sự tự hủy, tượng trưng cho việc tiến dần đến cái chết

Nếu Ðức Giêsu tiến vào thành phố trong tiếng nhạc hùng tráng, trong tư thế của người chiến thắng, chắc sẽ có kẻ nghĩ rằng Người là Ðấng giải phóng về mặt chính trị  Trái lại, Ðức Giêsu chọn những hoàn cảnh để chứng thực cho lời tuyên bố: “Nước tôi không thuộc về thế gian này”  Như thế, chẳng có gì cho thấy vị vua này có thể là đối thủ của Xêda

Phía sau những lời tung hô

Khi Ðức Giêsu đến gần thành phố, một “đám rất đông” dân chúng ra đón Người  Trong số đó, không chỉ có những người cư ngụ tại Giêrusalem, nhưng còn có những người từ nơi khác về thủ đô dự lễ, và dĩ nhiên, cả những người Pharisêu

Trong những lần trước đây, Ðức Giêsu luôn ngăn cản lòng nhiệt thành, sự phấn khởi của dân chúng  Người đã lánh mặt khi đám đông hứng khởi, Người tránh tạo nên những quang cảnh náo nhiệt (x  Mt 16,20; Mc 5,43; Mc 9,9; Ga 6,15)  Vậy mà, trong khi Ðức Giêsu tiến vào thành Giêrusalem, các người Pharisêu phải thốt lên: “Kìa thiên hạ theo ông ấy hết” (Ga 12,19)

Ðiều này ngược hẳn với thái độ của Ðức Giêsu  Trước đây, Người xoa dịu sự hứng khởi của dân chúng, còn bây giờ, Người lại khơi lên  Tại sao vậy?

Bởi vì “Thời” đã đến  Lúc này, đã đến giờ Người công khai tỏ cho dân chúng biết về uy quyền của Người, và đây là lần cuối cùng  Ðức Giêsu biết rõ điều này sẽ đưa Người lên đỉnh Canvê, đến việc Thăng Thiên và thiết lập Vương Quốc trên trần gian  Ðây là cơ hội cuối cùng để Ðức Giêsu đưa ra tiếng nói quyết định và đặt con người trước lựa chọn: hoặc tuyên xưng, hoặc từ khước

Những cái áo được trải trên đường, những ngành ôliu được phất cao; đám đông vui mừng tung hô:

“Hoan hô Thế tử nhà Ðavít, hoan hô! 

Vạn phúc Ðấng ngự đến nhân danh Chúa! 

Hoan hô Chúa ngự chốn cửu trùng” (Mt 21,9)

Ðức Giêsu là Hoàng tử thuộc dòng dõi Ðavít  Người là Ðấng được sai đến để thực hiện công trình của Thiên Chúa  Hosana, khởi đầu là một lời cầu nguyện, giờ đây trở thành bài ca chiến thắng để đón tiếp Ðấng Cứu Tinh  Mặc dù đám dân đang reo hò không hiểu rõ lý do Người được sai đến, họ cũng chẳng hiểu được bình an do Người mang lại, nhưng họ cũng biết rằng Người từ Thiên Chúa mà đến

Ðúng là một cuộc khải hoàn, nhưng Ðấng Cứu Thế biết rõ rằng lời tung hô “Hôsana” sẽ được đổi thành “đóng đinh nó đi”, và vòng gai sẽ thay cho ngành vạn tuế  Ngày hôm nay, người ta trải áo dưới chân Người, nhưng ngày thứ Sáu tới đây, cả áo của Người họ cũng lột hết  Mặc dù Người là Vua, và dân chúng nhận rằng Người là Ngôn Sứ, là Thầy    nhưng Ðức Giêsu biết rõ hoàng cung được dành cho Người chính là đồi Canvê

* * * * *

Lạy Chúa,  dù con có thế nào chăng nữa,  cũng xin cho con được tung hô Chúa trong ngày hôm nay. Ngày thứ Sáu, tất cả tội lỗi của con sẽ bị phơi trần,  nhưng con biết lòng thương xót của Chúa  sẽ ngập tràn trên con: đó là ngày Phục Sinh. Cùng với tất cả mọi người,  con sẽ reo lên “Vạn phúc Ðấng ngự đến nhân danh Chúa”. Ðó là hy vọng, là niềm cậy trông  cho suốt cả hành trình tăm tối của con.

  GIA VỊ CHO BÀI GIẢNG

(Nguồn: giaophancantho.org)

 “Chúng ta là những người thích nghe các câu chuyện về đời sống hằng ngày cũng như trong đời sống đức tin…Các câu chuyện đi sâu vào những nơi kín ẩn nhất trong chúng ta và mở ra cho chúng ta những cách thế mới và thân tình để hiểu nhau – Nuala Kenny

 

  1. CON LỪA CHÚA GIÊSU CƯỠI

Có một câu chuyện ngụ ngôn cổ kể về con lừa đã đưa Chúa Giêsu vào thành Giêrusalem trong Chúa nhật Lễ Lá. Chú lừa non nghĩ rằng cuộc rước được tổ chức là để tôn vinh nó. “Tôi là một con lừa độc nhất vô nhị!” Con vật có thể đã nghĩ một cách phấn khích như vậy. Khi nó hỏi mẹ nó rằng liệu nó có thể đi một mình trên con phố vào ngày hôm sau để được tôn vinh một lần nữa hay không, mẹ nó nói: “Không, con chẳng là gì nếu không có Ngài đã cưỡi con.” Năm ngày sau, con lừa non nhìn thấy một đám người rất đông trên đường phố. Hôm đó là thứ sáu Tuần Thánh, và những người lính đang đưa Chúa Giêsu đến đồi Canvê. Chú lừa con không thể cưỡng lại sự cám dỗ về một buổi cung nghinh hoàng gia khác. Nó bỏ qua lời cảnh báo của mẹ và phóng nhanh ra đường, nhưng phải bỏ chạy vì bị quân lính đuổi theo và mọi người ném đá nó tới tấp. Vì vậy, con lừa con cuối cùng đã học được bài học rằng nó chỉ là một con lừa tội nghiệp nếu không có Chúa Giêsu cưỡi lên.

* Khi bước vào Tuần Thánh, các bài đọc hôm nay mời gọi chúng ta nhìn lại cuộc sống của mình để xem liệu chúng ta có mang Chúa Giêsu trong mình và làm chứng cho Ngài qua cuộc sống của chúng ta hay không.

  1. VUA GIÊSU TIẾN VÀO THÀNH THÁNH

Tác giả người Hy Lạp Plutarch mô tả cách các vị vua khải hoàn tiến vào một thành phố. Ông kể về một vị tướng La Mã, Aemilius Paulus, người đã giành chiến thắng quyết định trước quân Macêđônia. Khi Aemilius quay trở lại Rôma, cuộc rước khải hoàn tôn vinh ông kéo dài ba ngày. Ngày đầu tiên được dành để trưng bày tất cả các tác phẩm nghệ thuật mà Aemilius và quân đội của ông đã cướp được. Ngày thứ hai được dành cho tất cả vũ khí của quân Macêđônia mà họ đã chiếm được. Ngày thứ ba bắt đầu với phần còn lại của chiến lợi phẩm với 250 con bò đực, có sừng dát vàng. Số tiền này tương đương hơn 17.000 cân vàng. Tiếp sau đó là vị vua bị bắt và bị sỉ nhục của Macêđônia cùng với đại gia đình của ông ta. Cuối cùng, Aemilius tự mình tiến vào thành Rôma, cưỡi trên một cỗ xe lộng lẫy. Aemilius mặc một chiếc áo choàng màu tím, được đính các lá vàng. Ông cầm vòng nguyệt quế của mình trên tay phải. Ông đứng trên một chiếc xe, tiến đi cùng với một dàn hợp xướng lớn hát những bài quân nhạc hùng tráng, ca ngợi những thành tích quân sự của Aemilius vĩ đại.

* Thưa các bạn, đó là cách một vị vua trần gian tiến vào một thành phố, nhưng còn Vua các vua thì sao? Người chỉ cưỡi trên một con lừa non theo lời ngôn sứ Dacaria đã mô tả. Vua các vua, Đấng Messia, đến không phải trên một con chiến mã oai hùng, mà cưỡi một con lừa khiêm tốn.

  1. THẬP GIÁ QUA NHIỀU THẾ KỶ

Cho đến thế kỷ thứ năm sau Công nguyên, các Kitô hữu đầu tiên thường tránh trưng bày thập giá với thân thể của Chúa Giêsu. Thật sự, ngay cả những cây thánh giá trần cũng hiếm khi được trưng bày cho đến thế kỷ thứ tư sau Công nguyên. Như J. H. Miller đã giải thích, có nhiều lý do khiến Giáo hội miễn cưỡng dựng hình tượng cây thánh giá công khai. Đối với nhiều người Do Thái và dân ngoại, thập tự giá phô bày sự mâu thuẫn dường như không thể dung hòa của niềm tin Kitô giáo, theo đó một người bị đóng đinh cũng là vị Thiên Chúa. Khi các tà giáo khác nhau tấn công vào thần tính hoặc nhân tính của Chúa Kitô thì biểu tượng cây thập giá dường như càng làm trầm trọng thêm cuộc xung đột và đối kháng tư tưởng ấy. Hệ quả là hình ảnh thập giá đã bị tránh né. Phải đến thế kỷ thứ tư (dưới thời trị vì của Constantine), thập giá mới bắt đầu xuất hiện ở mọi nơi trước công chúng như là biểu tượng riêng của Kitô giáo. Mặc dù xuất hiện rộng rãi trong nghệ thuật và kiến ​​trúc Kitô giáo, thập giá vẫn là một biểu tượng đa chiều ý nghĩa. Nơi xà ngang của nó, cái chết giao thoa với sự sống; tội lỗi gặp được ơn cứu rỗi; sự khuất phục nối liền với chiến thắng; trần gian kết nối với siêu việt. Thập tự giá phô bày vừa những khía cạnh hèn hạ nhất của thân phận con người vừa phản ánh vẻ cao cả và uy nghiêm nhất của thần tính.

* Như nhà thần học Karl Rahner đã từng giải thích: “Thập giá Chúa Kitô cho thấy rõ nhất tội lỗi thực sự là gì. Thập giá Chúa Kitô đã không ngần ngại mở toang điều mà thế gian vẫn muốn giấu kín cho chính nó: rằng nó đã nuốt chửng Con Thiên Chúa trong tội lỗi mù quáng điên rồ- một tội lỗi mà sự căm ghét độc ác đã thực sự bùng cháy tiêu tan khi được tiếp xúc với tình yêu Thiên Chúa.

  1. BỎ CHÚA HAY BỎ VIỆC

Constantine là đại hoàng đế La Mã đầu tiên theo Kitô giáo. Cha của ông, Constantius I, người kế vị Điôclêtianô lên ngôi hoàng đế vào năm 305 sau Công nguyên, là một người ngoại giáo nhưng có trái tim ôn hòa đối với các Kitô hữu. Người ta kể rằng sau khi Constantine lên ngôi, ông đã phát hiện ra rằng nhiều người theo Kitô giáo đã nắm giữ những công việc quan trọng trong chính phủ và trong triều đình. Vì vậy, ông ban hành một mệnh lệnh hành pháp cho tất cả những Kitô hữu đó: “Hoặc là các bạn từ bỏ Chúa Kitô hoặc từ bỏ công việc.” Phần lớn các Kitô hữu đã bỏ công việc của họ chứ không bỏ Chúa. Chỉ có một số kẻ hèn nhát từ bỏ tôn giáo vì sợ mất việc làm. Hoàng đế hài lòng với đa số những người đã thể hiện sự can đảm của họ và giao lại công việc cho họ trong khi ông đuổi hết những người đã cam tâm bỏ lòng trung thành với Chúa để giữ công việc. Ông nói với họ: các bạn không trung thành với Chúa của các bạn, thì các bạn cũng không trung thành với tôi!”

 * Hôm nay chúng ta cùng với một đám đông vô danh no nức rước Chúa vào Thành Thánh để đi tới những ngày đau khổ, chúng ta có dám đứng lên ủng hộ Chúa khi Người bị tuyên án tử hình không?

  1. DẤU THẬP TRÊN CỔ CON LỪA

Dù sách Tin Mừng không ghi rõ, chúng ta biết rằng đây không phải là chuyến cưỡi lừa đầu tiên của Chúa Giêsu vào thành Giêrusalem. Bản văn của Mátthêu không trình bày chi tiết về việc Giuse đã cùng Maria đi Ai Cập và trở lại Nazarét bằng phương tiện gì. Tin Mừng Luca cũng không mô tả cách Maria và Giuse hành trình đến Bếtlêhem như thế nào. Nhưng tất cả chúng ta đều lưu dấu trong đầu hình ảnh Mẹ Maria mang thai ngồi trên lưng một con lừa khỏe mạnh. Tâm trí của chúng ta in rõ hình ảnh Mẹ Maria ẵm Chúa ngồi trên con vật đó để chạy trốn đến Ai Cập, rồi hành trình trở về nhà tại Nazarét sau khi vua Hêrôđê chết. Truyền thống của Giáo hội từ lâu đã cho rằng để tôn vinh sự phục vụ khiêm nhường của con lừa đối với Chúa Giêsu, con vật đã được khen thưởng bằng một “dấu ấn hình thập giá” vĩnh viễn, bởi đó hầu hết các con lừa đều có hình chữ thập đen đặc trưng trên vai vững chắc của chúng.

* Nếu sứ mệnh của Giáo hội là mang Chúa Kitô đến trong thế gian, thì có thể nói mỗi chúng ta được kêu gọi trở thành một con lừa, tận tụy, trung thành, vượt khó…và tiến bước!

  1. “TÔI CHỈ BIẾT TÔI YÊU CHÚA GIÊSU”

Trong một lớp xã hội học về tôn giáo tại Đại học Virginia, giáo sư yêu cầu các sinh viên trong lớp nhập môn cho biết về niềm tin tôn giáo và những cam kết của mình. Một cô gái trẻ tên là Barb cho biết cô theo Kitô giáo. Vị giáo sư hỏi thêm: “Bạn đi theo truyền thống đức tin Kitô giáo nào? Chủ thuyết mộ đạo Bắc Âu, Anh quốc, hay chủ thuyết nào khác?” Cô sinh viên không hiểu câu hỏi của ông. Cuối cùng cô ấy nói: “Thưa ông, tôi không biết chính xác ý của ông; tôi chỉ biết tôi yêu Chúa Giêsu”.

* Là Kitô hữu nghĩa là đồng hóa với Chúa Giêsu hơn là thuộc về một danh xưng Kitô nào khác: Tôi là một Kitô hữu giáo viên hơn tôi là một giáo viên Kitô hữu; tôi là một Kitô hữu công nhân viên hơn tôi là một công nhân viên Kitô hữu…

  1. CON LỪA BIẾT NÓI

Có bao giờ bạn thắc mắc tại sao lừa là con vật duy nhất trong Kinh Thánh biết nói? Karl Barth (một nhà thần học Tin Lành nổi tiếng) trong bữa tiệc sinh nhật lần thứ 80 của mình đã đưa ra lời chứng của mình. Ông nói: “Kinh Thánh có nói về một con lừa, hay nói đúng hơn là một con lừa cái, nó biết dùng lời nói phản đối ông Bơliam đánh nó (Ds 22,28-30). Còn theo sách Dacaria 9,9 một con lừa được diễm phúc mang Chúa Giêsu đến Giêrusalem.”…“Nếu tôi làm được điều gì đó trong cuộc sống này để phục vụ Chúa và tha nhân thì tôi cũng làm như thân phận một con lừa: mang một gánh nặng những suy tư thần học và những trải nghiệm thiêng liêng để trình bày về đời sống Kitô hữu, mà các môn đệ của Chúa nói: ‘Thầy chúng tôi cần nó!’ Vì vậy, dường như Chúa đã vui lòng sử dụng tôi vào lúc này, tôi sẵn sàng phục vụ hết sức mình…”

* ĐHY Roger Etchegaray (1922-1919) cũng đã viết một cuốn sách “Comme un âne, j’avance” (như một con lừa tôi tiến bước) để nói lên thái độ phục vụ của mình cống hiến cho Giáo hội. Quả thật, những tư tưởng lớn đều gặp nhau!

Linh mục Giuse Ngô Quang Trung sưu tầm